Love and Monsters (Netflix) xoay quanh thiếu niên Joel Dawson (Dylan O’Brien). Trong phim, thế giới rơi vào ngay tận thế tồi tệ. Nỗ lực bắn tan một thiêng thạch của chính phủ thế giới đã giải phóng hàng loạt các hóa chất biến dị, khiến những loài côn trùng, bò sát, lưỡng cư bị đột biến. Chúng trở thành những con quái vật tàn sát hơn 90% dân số con người. Loài người phải xuống những hang động, bong-kee dưới lòng đất, hầm tận thế (như 10 lover Lain ấy) để sinh tồn. Trong đó, Joel, một thiếu niên gầy gò, xanh xao, bị chứng đông người khi đứng trước quái vật, quyết tâm lên đường để hội ngộ với bạn gái ở cách đó 7 ngày đường.

Đến với Netflix không kèn, không trống, vậy mà Love and Monsters lại là bất ngờ hay ho với cốt truyện đơn giản mà không kém phần thu hút, diễn xuất chất lượng và năng lượng tích cực phim mang lại.

Thoạt nhìn, Love and Monsters như một phiên bản nhái của Zombieland. Quả thật, hai bộ phim có nhiều điểm tương đồng. Love and Monsters đều dùng giọng trần thuật hóm hỉnh để nói về sự kiện tăm tối, như cách thế giới tận diệt và loài người bỏ mạng như ngả rạ. Ba mẹ của nam chính nằm trong số này. Hai bộ phim đều khắc họa hành trình của nam chính trên một vùng đất đầy nguy hiểm. Tuy nhiên, không lâu sau, người xem nhanh chóng nhận ra Love and Monsters cũng có nét riêng.

Cốt truyện của phim dễ hiểu và trực diện. Bộ phim này là một trong nhiều phim lẻ có chất lượng đáng kể của Netflix. Là một phim về tận thế nhưng phim lại có nguồn năng lượng tích cực, nhấn nhá nhiều chi tiết hài hước, dù có những rập khuôn của dòng phim thiếu niên hậu tận thế.

Nhiều tình huống bi kịch và chết chóc trong đây được diễn giải dưới giọng nói của Joel. Và anh ta cố gắng bộc lộ sự thờ ơ như một cơ chế tự vệ trước một thế giới u ám và tương lai bất định đang bủa vây lấy mình. Ngay các nhân vật phụ cũng nói đến cái chết của người thân một cách hiển nhiên. Nhưng người xem vẫn cảm nhận được nỗi buồn man mác sau những mất mát ấy, rồi nhanh chóng bị nhịp phim hài hước lôi lại cốt truyện chính.

Điều đó không có nghĩa là Love and Monsters hoàn toàn thiếu vắng cảm xúc. Bộ phim khác Zombieland ở chỗ phim thực sự cho phép nhân vật có những phút giây lắng đọng để thực sự nhìn nhận những nỗi mất mát và dư chấn mà chúng để lại. Joel là ví dụ rõ ràng nhất. Phân đoạn mà anh tâm sự với một người máy trí tuệ nhân tạo về cái chết của cha mẹ vừa nhấn mạnh vào nỗi đau, vừa cho thấy viễn cảnh cô đơn cùng cực của con người ở thời đại hậu tận thế.

Trái ngược với tiền đề tình yêu, phim lại chú trọng những phân cảnh hành động xung quanh Joel. Phân đoạn này khá điển hình của dòng phim hậu tận thế. Trong quá trình đối đầu với quái vật, Joel vượt qua được sự sợ hãi, làm hòa với chấn thương tâm lý bên trong và học được cách tin tưởng vào bản thân.

Tuy nhiên, trường đoạn ấy lại không gây chán nhờ vào lối diễn duyên dáng của Dylan O’Brien – người đã thể hiện nhiều cung bậc diễn xuất từ một thanh niên sợ sệt đến mức không thể di chuyển, mong manh, hoàn toàn vô dụng trong việc bảo vệ bản thân khỏi nanh vuốt của quái vật cho đến một người gan dạ, nhạy bén và tự tin vào khả năng phán đoán của mình.

Bên cạnh đó, Love and Monsters còn ghi điểm ở cách xây dựng hình tượng những con quái vật. Chúng được cố ý làm cho buồn cười hơn là đáng sợ. Nhiều loại quái vật trong phim gợi nhớ đến các chủng loài từng gieo rắc nỗi sợ hãi trong A Quiet Place hay Starship Troopers. Phim còn vận dụng cả logic là quái vật không có nghĩa là chúng tự nhiên ăn thịt người. Một số khá hiền lành và vô hại, trong khi những loài khác thì chỉ sống thật với bản thân – chi tiết mà phim dường như sử dụng để đá đểu con người, rằng trong một bộ phim hài hước như Love and Monsters, một số con người vẫn không làm được.

Love and Monsters là một bộ phim hài, tình cảm và truyền tải một sự lạc quan và tinh thần tích cực đến kỳ lạ. Dù xung quanh đều là những con quái vật, nền văn minh đã sụp đổ, bầu trời mà những đứa trẻ mới sinh nhìn thấy là một màu lạnh lùng của kim loại, cảm giác chào đón những cơn gió mát đã xa vời, nhưng xã hội loài người vẫn đùm bọc lẫn nhau.

Joel Dawson được cộng đồng của mình bảo vệ hết mực. Họ – những chiến binh sinh tồn dữ dằn – thừa biết Joel là một gánh nặng (họ đã nói thẳng vào mặt anh chàng cơ mà), nhưng họ vẫn lo lắng và chăm sóc cho anh từ năm 16 tuổi bơ vơ. Thậm chí, họ còn nghĩ ra việc để Joel ghi chú lại các con quái vật thành một cuốn cẩm nang và nấu súp, để anh không cảm thấy bản thân mình vô dụng. Nói cách khác, cộng đồng này đã trở thành gia đình thứ 2 của Joel, nhưng Joel phải đi một đoạn đường rất xa chỉ để nhận ra điều này. Ngay cả cơ hội sống sót của Joel ở ngày đầu “rời tổ” là nhờ vào lòng tốt của 2 người lạ.

Thông điệp nhân văn trong đây có lẽ đã cũ và được nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong dòng phim hậu tận thế, nhưng Love and Monsters là một trong số ít bộ phim ít ỏi thể hiện thông điệp này một cách thẳng thắng từ đầu đến cuối, làm bộ phim trở nên tươi sáng và ấm áp lạ thường.

New York Times

Love and Monsters không dài. Thời lượng chỉ có 104 phút. Nhịp điệu nhanh vừa phải. Phim nhấn nhá nhiều khoảng khắc hài hước, pha trộn hành động, một số giây phút lắng đọng và lối diễn vô cùng có duyên của Dylan O’Brien. Tất cả làm nên một bộ phim đậm chất giải trí, phù hợp cho những ngày cuối tuần.

Ảnh: Netflix